Tết
Đoan Ngọ hay Tết Đoan Dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày
Tết truyền thống tại Việt Nam. Tết Đoan Ngọ tồn tại từ lâu trong văn hoá
dân gian Phương Đông và có ảnh hưởng đến sinh hoạt văn hoá. Ở Việt Nam,
dân gian còn gọi là Tết giết sâu bọ. Nguồn gốc của Tết Đoan Ngọ. Có
người cho rằng Tết Đoan Ngọ có từ đời Xuân Thu. Khuất Nguyên (nước Sở),
vì can ngăn vua Hoài Vương không được, đã uất ức ôm đá gieo mình xuống
sông Mịch La mà tự vẫn. Hôm
ấy đúng là mùng 5 tháng 5. Thương tiếc người trung nghĩa, mỗi năm, cứ
đến ngày đó, nhân dân Trung Quốc lại làm bánh ngọt, quấn chỉ ngũ sắc bên
ngoài (ý làm cho cá sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông, ném
bánh xuống cúng Khuất Nguyên. Ở
Việt Nam, ít người biết chuyện Khuất Nguyên, mà chỉ coi mùng 5 tháng 5
là "Tết giết sâu bọ" - vì trong giai đoạn chuyển mùa, chuyển tiết, dịch
bệnh dễ phát sinh, nông dân cần phải tìm cách trừ diệt để bảo vệ cho sự
canh tác, trồng trọt. Tết
Đoan Ngọ ở Việt Nam cũng còn gọi là “ngày giết sâu bọ” là ngày phát
động bắt sâu bọ, tiêu diệt bớt các loài gây hại cho cây trồng trên cánh
đồng, trong đó nhiều loài sâu có thể ăn được và chúng được coi như là
chất bổ dưỡng. Người ta tin rằng khi ăn món ăn đầu tiên trong ngày này
thì sâu bọ; giun sán trong người sẽ bị chết hết. Tết
này đến vào sau vụ mùa. Lúa nếp, bắp đậu và kê khá dồi dào. Nông dân
nghỉ ngơi lấy sức. Tại một số tỉnh miền Trung người ta gọi là “ĂN MÙNG
NĂM” Trong
tết này, các gia đình có làm lễ cúng gia tiên, cỗ cúng có cả chay lẫn
mặn. Các chàng rể phải sắm quà biếu bố mẹ vợ nhân tết mồng năm, trong đó
thường có mấy thứ: Ngỗng, dưa hấu, hoặc đậu xanh đường cát. Học trò
cũng đến tết thầy, lễ vật tuỳ tâm, đại thể cũng như trên. Ở
một số vùng quê, vào giờ Ngọ (12 giờ trưa) ngày mồng 5 tháng 5, nhiều
người còn đi hái lá làm thuốc, vì tin rằng lá hái trong giờ phút này dù
chỉ là các lá thông thường như lá chanh, lá bưởi, kinh giới, tía tô,
ngải cứu, sen vồng…, đều trở nên công hiệu hơn rất nhiều. Bên
cạnh đó cũng vào giờ Ngọ (12 giờ trưa) ngày mồng 5 tháng 5, nhiều người
ra sân nhìn lên mặt trời bằng mắt trần và nháy mắt 7 lần (đối với nam),
nháy mắt 9 lần (đối với nữ) để quanh năm không bị bịnh đỏ mắt. Nhiều
người cho rằng vào tết Đoan Ngọ, cây cối sẽ tích trữ nhiều dược chất để
chống lại dương khí khắc nghiệt. Do đó nhiều lương y tổ chức hái thuốc
vào trưa 5/5 để mong có hiệu quả cao hơn. Tết Đoan Ngọ (Mồng 5 tháng 5) có những tục gì? Thành
lệ, cứ đến sáng sớm ngày mồng 5, người ta cho trẻ ăn hoa quả, rượu nếp,
trứng luộc, kê, bánh đa, mận, muỗm, dưa hấu, uống nước dừa... bôi hồng
hoàng vào thóp đầu, vào ngực, vào rốn để giết sâu bọ. Người lớn thì uống
rượu hòa ít tam thần đơn hoặc bôi phẩm hồng vào thóp đầu, vào ngực, vào
rốn để trừ trùng. Trẻ
em giết sâu bọ xong khi còn ngồi trên giường, rồi rửa mặt mũi, chân tay
xong bắt đầu nhuộm móng tay móng chân, đeo chỉ ngũ sắc. Em gái đến độ
tuổi xâu lỗ tai cũng chọn ngày này mà xâu. Nhiều
người mua bùa chỉ đeo cho trẻ con. Bùa kết bằng chỉ ngũ sắc, kết theo
hình hoa sen, quả đào, quả ớt... Lại may áo lụa mang đến các cửa chùa,
cửa tĩnh in dấu vẽ bùa rồi mặc cho trẻ, có ý trừ ma tà cho khỏi quấy. Giữa
trưa hôm ấy thì làm cỗ cúng gia tiên, rồi đi hái lá mồng năm. Tục hái
thuốc mồng 5 cũng bắt đầu từ giờ Ngọ, đó là giờ có Dương khí tốt nhất
trong cả năm, lá cây cỏ thu hái được trong giờ đó có tác dụng chữa bệnh
tốt, nhất là các chứng ngoại cảm, các chứng âm hư. Người
ta hái bất kỳ loại lá gì có sẵn trong vườn, trong vùng, miễn sao đủ
trăm loại, nhiều ít không kể, nhất là lá ích mẫu, lá cối xay, lá vối,
ngải cứu, sả, tử tô, kinh giới, lá tre, lá bưởi, cam, chanh, quýt, mít,
muỗm, hành, tỏi, gừng, chè, ổi, trầu không, sài đất, sống đời, bồ công
anh, sen, vông, lạc tiên, nhọ nồi... đem về ủ rồi phơi khô, để sau đem
nấu uống cho rằng uống thế thì lành. Lại
có nhiều người đi lấy lá ngải cứu, năm nào thì kết hình con thú nǎm ấy
như năm Tý thì kết con chuột, năm Sửu kết con trâu, năm Dần kết con
hổ... treo ở giữa cửa, để trừ ma quỷ và về sau ai có bệnh đau bụng thì
dùng làm thuốc sắc uống. Trong
những tục lễ của ngày Tết Đoan Ngọ, có lẽ tục người ta chú ý nhất là
tục lễ sêu - một tục lệ mang tính nhân văn giữa người với người, con
cháu với ông bà, cha mẹ, người bệnh với thày thuốc, học trò với thày
giáo. Những chàng trai đã dạm vợ hoặc hỏi vợ nhưng chưa cưới thường đi
sêu bố mẹ vợ nhân ngày Tết Đoan Ngọ. Lễ sêu trong dịp này bao giờ cũng
có đậu xanh mới hái vào tháng Tư, gạo nếp của vụ chiêm. Ngoài
ra tháng Năm cũng là mùa ngỗng và mùa chim ngói, cùng với gạo nếp, đậu
xanh, bao giờ cũng có một đôi ngỗng và một, hai chục chim ngói. Kèm thêm
là cân đường cát, trái dưa hấu, nghĩa là toàn những sản phẩm trong mùa.
Chỉ những chàng rể chưa cưới vợ mới đi lễ sêu, còn những chàng rể đã
cưới vợ rồi thì hết lễ sêu, nhưng trong dịp Tết, các chàng rể dù nghèo
vẫn cố chạy món quà nhỏ để biếu bố, mẹ vợ. Lễ biếu này nhiều, ít tuỳ tâm
và không quan trọng bằng lễ sêu. Các ông đồ xưa dạy học thường không
lấy học phí. Hàng
năm vào dịp mồng 5 tháng 5, các học trò đều có đồ lễ Tết thầy. Thúng
gạo, đôi ngỗng, phong chè, gói bánh hoặc túi hoa quả, tùy tâm bố mẹ học
trò. Những gia đình giàu có thường phong bao một số tiền. Học trò cũ đã
làm nên danh vọng cũng không quên thǎm thầy vào dịp này. Các con bệnh
được các ông lang chữa khỏi bệnh, mặc dù đã trả tiền thuốc, nhưng cũng
không quên ơn cứu mệnh cho mình, nên trong dịp Tết Đoan Ngọ còn gọi là
tết hái thuốc cũng mang quà tết thầy lang. Đồ lễ cũng gồm: đậu xanh, gạo
nếp, ngỗng, chim ngói... như đồ lễ học trò tết thầy. Hồng Vân sưu tầm
Bánh tro là món ăn truyền thống trong dịp Tết Đoan Ngọ ở Việt Nam.
Rượu nếp là món ăn không thể thiếu trong ngày Tết Đoan Ngọ ở Việt Nam. Ảnh: Văn hóa Việt Nam.
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Bích Ngọc (XemTuong.net)